Header_bg

Trên cung đường trekking đẹp nhất Việt Nam

Trên cung đường trekking đẹp nhất Việt Nam

 

Tà Năng – Phan Dũng từ lâu đã được nhắc đến là cung đường trekking đẹp nhất Việt Nam ẩn chứa nhiều điều thú vị. Sau hai ngày rong ruổi khắp các ngọn đồi dưới cái nắng đổ lửa của mùa cỏ cháy, mình từ một cô gái chẳng ưa vận động cuối cùng cũng hoàn thành chặng đường dài gần 30km trên chính đôi chân của mình. 

 

 

Trên thế giới, loại hình trekking (đi bộ khám phá) từ lâu đã trở nên phổ biển, nhưng ở Việt Nam thì đây vẫn là một loại hình du lịch mới, khoảng 5 năm trở lại đây, trekking mới bắt đầu du nhập và tạo nên sức hút với người Việt Nam, đặc biệt là giới trẻ, những người yêu thích vận động, mong muốn được hòa mình vào thiên nhiên và đam mê khám phá, tìm tòi những điều mới lạ. 

Việt Nam được xem là thiên đường trekking với những cung đường tuyệt đẹp: Lảo Thẩn (Y Tý – Lào Cai), Tà Xùa (Mai Châu), VQG Núi Chúa (Ninh Thuận),… và đặc biệt hơn cả là cung đường Tà Năng – Phan Dũng đi qua địa phận của ba tỉnh Lâm Đồng – Ninh Thuận – Bình Thuận, cung đường trekking đẹp nhất Việt Nam. 

Từ trước mình đã nghe nói rất nhiều về Tà Năng – Phan Dũng, mình cũng rất thích du lịch, nhưng mình không nghĩ là sẽ đi. Mình vốn là một đứa khá lười vận động và cơ thể cũng không khỏe. Nhưng vào một ngày đầu tháng 3, mình vô tình xem được những thước phim về rừng Tà Năng – Phan Dũng, cảm giác như có gì đó thôi thúc, và chỉ sau một ngày tìm hiểu mình liền đăng ký ngay 1 chuyến đi ngay. Mình đúng là một đứa tay mơ chính hiệu, chẳng luyện tập sức khỏe trước gì cả, ngay đến balo trekking cũng quơ đại chiếc balo đi học thường ngày, bỏ vào vài thứ nhu yếu phẩm là xong, hay thật. 

Đến ngày lên xe lên Lâm Đồng, mình vẫn không tưởng tượng được đoạn đường phía trước mình sẽ đi như thế nào . Đến khi vào đến bìa rừng, mọi người chuẩn bị vác đồ ăn, thức uống, cầm gậy leo núi lên, mình mới :”À, vậy là giờ mình chuẩn bị trekking rồi”.

Những kilomet đầu diễn ra êm đềm với những đoạn đường cong cong, thoai thoải. Mình vừa đi vừa ngắm bình minh, đón những tia nắng đầu tiên buổi sớm, đã lâu lắm rồi mình không được hít một bầu không khí trong lành như thế. Khung cảnh nơi đây quá đỗi bình yên, những căn nhà gỗ, những giàn hoa giấy ẩn hiện trong làn sương sớm, xung quanh phủ một màu xanh tươi mát vô cùng. 

Sau khi dừng lại ăn trưa, đoàn mình ngả lưng ít phút. Đây là lần đầu tiên trong đời mình ngủ trong rừng, lưng đặt dưới đất, đầu gối trên rễ cây, trước mắt là màu xanh của lá rừng, bên tai văng vẳng tiếng côn trùng và lá xào xạc. Một cảm giác đắm chìm vào tận cùng thiên nhiên. Giây phút đó mình cảm thấy, mình là một phẩn của thiên nhiên, và thiên nhiên là một phần trong con người mình. 

Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, cuộc hành trình thật sự mới bắt đầu tại đây. Đoàn mình lần lượt đi qua từng con dốc. Mình không ngờ một ngày nào đó lại có thể leo hết con dốc này tới con dốc khác như thế. Mọi người ai cũng mồ hôi đầm đìa, gương mặt đỏ ngây. Vượt qua được một con dốc cao trước mặt, ta lại thấy có thêm 2,3 con dốc khác cao hơn chờ ta phía trước. Đối với một người ít vận động như mình thì khoảnh khắc đó thật sự rất nản, nhưng đã đi đến đây rồi thì cũng không còn cách nào khác. Để hoàn thành cung đường này, thứ bạn cần không những là một sức khỏe tốt mà còn phải có ý chí, chính ý chí dẫn đường cho ta bước đi

Trải qua một đoạn đường dài, dưới thời tiết nóng như đốt, xung quanh không có một bóng cây, mồ hôi nhễ nhại, chân bắt đầu mỏi cứng, cuối cùng đoàn mình cũng đến được cột mốc ba tỉnh Lâm Đồng – Ninh Thuận – Bình Thuận. Dấn thân vào một cuộc leo núi, ta phải chấp nhận bao nhiêu cực nhọc và gian khổ, để rồi phần thưởng xứng đáng cho nỗ lực ấy chính là giây phút sửng sốt lặng thinh trước cảnh vật bao la hùng vĩ, vỡ òa khi chạm được cột mốc vinh quang, đánh dấu cho việc hoành thành một thử thách mà bản thân đã vượt qua bằng tốt cả nghị lực và sự cố gắng. 

Tiếp tục con đường phía trước, còn một khoảng cũng khá xa mới đến điểm hạ trại. Mọi người lúc này ai cũng thấm mệt nhưng vẫn cố gắng dộng viên nhau tiến về phía trước. Cả đoàn đến được điểm hạ trại trước khi hoàng hôn buông xuống. Khi đến nơi thì mình khá ngạc nhiên vì mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn. Lều trại đã được dựng, trái cây đã được gọt sẵn, ngay cả nước cũng đã được đổ vào thùng cho mọi người chuẩn bị tắm. Vậy mới hiểu được công việc của đội hậu cần nơi này, tất cả các vật dụng từ lều trại, đèn đóm, than củi, đồ ăn, nước sạch,… các anh hậu cần đều phải vận chuyển từ ngoài bìa rừng vào bằng các loại xe thổ đặc dụng và chuẩn bị sẵn trước khi đoàn đến. Để có một chuyến đi tốt cho mình, mọi người cũng vất vả lắm! 

Hoàng hôn buông xuống, mọi người cùng quay quần bên nhau trò chuyện. Mới sáng nay mọi người vừa mới làm quen nhau, vậy mà chỉ sau một ngày leo núi cảm giác như thân nhau lắm rồi. Mọi người chẳng ngại mà vui vẻ hát cho nhau nghe, chia cho nhau miếng khoai lùi nóng hồi, rồi kể chuyện đời, chuyện người, đến tận khi mắt díp lại thì mới chịu đi ngủ. Đây cũng là lần đầu tiên mình được cắm trại và ngủ trên núi như thế. Đúng như ông bà xưa hay nói :”Đi một ngày đàng, học một sàng khôn” nếu như ta ngần ngại mà không bước ra khỏi vùng an toàn, ta sẽ mãi mãi không bao giờ biết thế giới này tốt đẹp biết nhường nào. Nếu ngại kết bạn với người khác vì sợ gặp phải người xấu, chúng ta cũng sẽ không bao giờ có những mối quan hệ tốt, những kỷ niệm đẹp. Chỉ có chính chúng ta trải nghiệm thì mới cảm nhận được hết giá trị mà cuộc sống đem lại. 

Tờ mờ sáng, chuông báo thức reo lên, mình ra khỏi kều khi trời vẫn còn tối. Cứ tưởng mình thức sớm nhất những khi ra thì thấy anh đội hậu cần thức rồi và đang nhóm lửa, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Không khí trên núi se lạnh thật dễ chịu, đôi chân của mình vẫn còn mỏi như vì lâu ngày không vận động nhiều. Sau chuyến đi này thì mình đã tăng cường tập thể dục thể thao nhiều hơn để có một sức khỏe tốt, để lần sau nếu có leo núi cũng sẽ đỡ vất vả hơn. 

Mặt trời dần dần ló dạng, phía chân trời là hừng đông màu ấm áp. Những đám mây trôi lững lờ ngay dưới chân mình. Chưa bao giờ mình được ngắm một mình minh đẹp như thế này. Cả đoàn mình cũng ra ăn sáng, vừa uống trà vừa ngắm bình minh. Sau đó, mọi người tranh thủ gói ghém đồ đặc và bắt đầu cuộc hành trình ngày hôm nay. 

Ngày thứ hai không còn nhiều dốc như hôm qua nữa, chủ yếu là dốc xuống và đường bằng. Đi xuyên qua những tán cây rừng mình bắt gặp rất nhiều loài động vật nhỏ, nào là tắc kè nhỏ, bọ que khá ngộ, cả những chú sóc thoăn thoắt chuyền cảnh. Đoàn dừng lại ăn trưa ven bờ suối. Vì là mùa khô nên suối cũng không có nhiều nước, nhưng đổi lại nước trong vắt và mát lạnh, cá bơi lội tung tăng.Sau đoạn nghỉ trưa, mình được trải nghiệm grab rừng, Một phương thiện mà chỉ có trong rừng Tà Năng – Phan Dũng mới có. Đây thực chất là những chiếc xe thồ dùng để chở đồ đạc hậu cần lên điểm hạ trại, bên cạnh đó cũng dùng cho chở khách nếu khách có nhu cầu. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng chỉ có trải nghiệm rồi mọi người biết nó thót tim đến nhường nào. Mình chỉ biết tập trung cao độ bám vào vai anh lái xe mà quên cả thở, trong bụng thầm nói “Em đặt cả mạng sống vào tay anh rồi”. Có những đoạn đường đi rất nguy hiểm, vượt qua một con suối khô cạn phía dưới đầy những tảng đá to, leo lên những con dốc dựng đứng hay men theo con đường một bên là núi 1 bên vực thẳm, bề ngang chỉ vừa đủ cho một chiếc xe đi qua….

Sau bao nhiêu khó khăn, vất vả suốt hai ngày trời, cuối cùng mình cũng đã ra khỏi rừng. khoảnh khắc bắt được sóng điện thoại, mình liền gọi về cho gia đình khoe thành tích mà mình vừa đạt được. Hai ngày qua tuy vất vả nhưng đối với mình ý nghĩa vô cùng. Chưa bao giờ mình có một chuyến đi mà nhiều cung bậc cảm xúc đến như thế. Cung đường này đã mang lại cho mình những bài học quý giá về cuộc sống, hiểu biết nhiều hơn về vùng đất này cũng như những công việc thầm lặng của người dân địa phương ở nơi đây, cung đường còn mang đến cho mình những người bạn đồng hành thật tuyệt vời mà không có họ chuyến đi sẽ không có niềm vui trọn vẹn. 

Đi qua những nơi như thê, mình mới chợt nhận ra :’Đâu cần đi đâu xa, Việt Nam mình vẫn còn nhiều nơi tuyệt lắm, đẹp lắm. Yêu lắm Việt Nam ơi!”