Header_bg

NẾM TRỌN TỪNG KHOẢNH KHẮC

NẾM TRỌN TỪNG KHOẢNH KHẮC

4.9/5 - (82 votes)

NẾM TRỌN TỪNG KHOẢNH KHẮC

 

“Bán cho cho tớ chiếc vé

Đến một nơi bình yên

Nơi chỉ có vui vẻ

Chẳng chứa những muộn phiền”

 

Chào mừng bạn đã đến với hồi ức vui vẻ của Minh Phương về hành trình đồng hành cùng Trúp, cùng những người bạn siêu đáng yêu và chuyển hóa thành Minh “Mây” nhé ^.^

Hành trình bất ổn

Những ngày cuối tháng Chín, sau chuỗi ngày dài đằm chìm ngoài “đảo xa”, ngập tràn trong ánh mắt là sắc xanh dương của biển cả Vờ Ni, tâm hồn mình như vỡ òa khi thấy những hình ảnh thảo nguyên hoa Chi pâu tím mộng mơ trên đỉnh Tà Chì Nhù – Trạm Tấu – Yên Bái xuất hiện trên các trang mạng xã hội. Chao ôi sẽ thật tuyệt vời biết bao nếu như được hòa mình trong cảnh sắc ấy. Mình đã phải thốt lên như vậy. Và ai đó đã nói rằng hạnh phúc trong tình bạn là khi một đứa dám rủ và một đứa dám đi. Mình đã ngay lập tức kêu gọi và nhận được sự đồng hành của cô bạn thân – Hà Linh.

Chúng mình cùng nhau chuẩn bị tâm hồn đẹp và hành trang sẵn sàng chinh phục đỉnh cao vào đầu tháng Mười. Nhưng đâu dễ dàng đến thế, chuyến đi của chúng mình đã phải hoãn lại do ảnh hưởng của bão và sạt lở. Và rồi sau đó tiếp tục phải dời lịch vì một vài lí do khách quan khác. Hoa trong truyền thuyết đã tàn hết, vậy là mình đã lỡ hẹn với mùa hoa tím trên sườn đồi. Hứng khởi ban đầu cũng đã vơi đi vài phần, nhưng núi rừng bao la, nắng, gió, mây và cả bình yên nơi đó vẫn đang đón chờ. Khát khao được khám phá những trải nghiệm mới mẻ cũng vẫn luôn cháy bỏng với một đứa mê xê dịch như mình. Mình đã sẵn sàng lên đường rồi, chờ mình tới nhé.

Chặng đường chinh phục

Và rồi hành trình của chúng mình bắt đầu vào những ngày cuối của tháng Mười. Vẹn nguyên trong ký ức của mình là chặng đường khởi hành từ Trạm Tấu, băng qua những thửa ruộng bậc thang đang độ chín vàng, căng tràn, thơm ngát để đến với Mỏ Chì. Từ đây, chúng mình tạm gác lại những âu lo, bộn bề, ký gửi dưới chân núi để bắt đầu hành trình chinh phục đỉnh cao, vượt qua giới hạn của bản thân. Toàn bộ hành trình ấy gói ghém lại thành những hồi ức ngập tràn hạnh phúc, lung linh.

Chúng mình được thiên nhiên ưu ái vô cùng khi chiêu đãi bữa tiệc thời tiết đa dạng, chiều lòng người khám phá. Khi là lạc lối trong khu rừng âm u sương mù, tĩnh mịch và có phần hoang vắng. Khi lại nắng tỏa nhẹ nhàng, chan hòa, ấm áp. Khi là những cơn gió nhẹ như hát lên khúc nhạc lao xao. Khi là hoàng hôn đỏ rực phía xa xa trên lán nghỉ.

Từng bước chân chậm rãi, lắng nghe thanh âm của núi rừng, lặng nghe chính mình để rồi vượt qua từng đoạn đường đất đỏ mềm mại, những đoạn vách đá sỏi rắn chắc, di chuyển từ con dốc này đến hết con dốc khác, ngày càng gồ ghề và dốc hơn. Rồi tiếp tục cẩn trọng từng bước vượt qua những tấm ván của cây cầu gỗ cheo leo, trơn trượt, sẵn sàng hạ đo ván mình bất kỳ lúc nào. Nhưng bù lại, cũng có những khoảnh khắc bước chân qua những con suối trong veo, mát lành, róc rách chảy trôi qua những cánh rừng già và những phiến đá phủ rêu phong. Phía xa kia là thác nước hùng vĩ cuộn chảy, bọt nước tung trắng xóa. Cũng có lúc ngỡ như mình lạc vào khu rừng cổ tích với những cây phong đang “thay áo”, khoe sắc đỏ vàng rực rỡ tô điểm cho dáng vẻ quyến rũ của núi rừng. Khi lại thong dong sải bước trên sườn đồi uốn lượn, hai bên là rặng thông xanh mát, tỏa hương thơm nhẹ nhẹ, cùng tiếng chim hót líu lo.

Mình tin rằng vũ trụ luôn dành tặng những điều tốt đẹp nhất cho chúng ta, như cách an bài để mình có cơ hội được đồng hành cùng với những người anh, người chị siêu đáng yêu và leader trẩu tre nhưng vô cùng tận tình trong hành trình kết nối cùng “tần số”. Đại ngàn hùng vĩ ở đó, bền chặt bước chân đi, lặng yên lắng nghe và hòa quyện cùng những câu chuyện sôi nổi của chúng mình, rộn vang tiếng cười. Đâu đó quanh đây vang vọng câu động viên cố lên bằng tiếng bản địa của các anh chị porter dù cho họ phải vác đồ nặng hơn mình rất nhiều, là sự hướng dẫn nhiệt tình của leader, là những câu chuyện mới mẻ, thú vị mà lần đầu mình được nghe kể từ những người bạn đồng hành mới quen. Chúng mình chia sẻ, lắng nghe và hỗ trợ nhau trong từng bước chân, từng chặng đường trong suốt hành trình này, cùng ngắm sao trời và sưởi ấm cho nhau giữa sương đêm giá lạnh trên lán nghỉ.

Khoảnh khắc thăng hoa

Ngày mới bắt đầu từ lúc 4h sáng, màn đêm hiu hắt, buốt giá, sương mù, gió rét và tăm tối. Cả đoàn lại tiếp tục mò mẫm lên đường để tìm đến nơi ánh nắng ngập tràn. Ánh trăng le lói, chiếc đèn pin nho nhỏ và chiếc gậy mới quen từ hôm trước đồng hành cùng mình, soi tỏ vững vàng từng bước, giúp mình tránh được bộ sưu tập “trân châu đen” đủ kích thước, hình dạng của đại ngàn. Sau khoảng 30 phút đi men theo triền núi, giá rét như dần tan biến, thay vào đó là nhiệt huyết, là hừng hực khí thế tăng tốc để kịp đón bình minh.

Và rồi khoảnh khắc bình minh ló rạng, tinh khôi nhất dần hiện diện, bao la, hùng vĩ, choáng ngợp. Những giọt sương lấp lánh dưới ánh mặt trời, đọng lại trên lá cỏ, trong veo. Sống lưng khủng long hiện lên như ốc đảo sừng sững giữa những tầng mây bồng bềnh. Mạnh dạn hít thật sâu, căng tràn, tinh khiết, tận hưởng bầu không khí trong lành giữa cao nguyên lộng gió. Hương vị của đất trời hiền hòa đến lạ.

Kìa ánh nắng ấm áp ngập tràn, tan vào mây, ánh sáng như khiến ta nhìn thấu được mình, tâm thức như bừng tỉnh. Mây bồng bềnh gieo mình cùng gió, tạo nên những thanh âm hòa tấu không lời vang vọng trong không gian. Khoảnh khắc ấy mình đã ước mong trở thành áng mây trôi lặng lẽ, êm đềm, phiêu lãng, được gió thổi bay tùy thích, cùng nhau đến khắp phương trời.

Ngày Chủ nhật cuối cùng của tháng Mười, nơi đó, khoảnh khắc đó, mình thấy bình yên, chẳng vấn vương muộn phiền. “Mẹ” thiên nhiên dang rộng vòng tay che chở cho mình, ôm trọn lấy người con nhỏ bé, vỗ về, chữa lành những vết thương từ bên trong. Một cách tự nhiên, trong khoảnh khắc đó, mình thuộc về nơi này, trọn vẹn. Mình nhận ra rằng, bất kỳ hành trình nào cũng cần có chặng nghỉ, trái tim cũng thế, cần một khoảng lặng để tìm ra được câu trả lời cho những câu hỏi mà bây lâu nay mình vẫn mải miết tìm kiếm. Minh Phương chênh vênh gửi lòng vào đó và đất trời gửi lại cho mình Minh “Mây” cân bằng.

Khoảnh khắc tuyệt vời nhất là khoảnh khắc mà tất cả chúng ta đều hạnh phúc, mình tin là như vậy khi cả đoàn cùng đón nhận huy chương khắc ghi tên mình của nhà Trúp. Chúng mình đã rất kiên cường, không có ai bị bỏ lại phía sau, xứng đáng để thế gian dành tặng những điều dịu dàng, an yên.

Trở về bình yên

Rời xa nơi ấy, mình trở về, mang theo năng lượng ngập tràn, niềm tin và sự lạc quan trong mình được tiếp đầy bình, sạc pin đầy đủ. Dù khó khăn và thử thách còn chờ ở phía trước, nhưng mình sẽ thật tự tin tiến lên, với đôi chân cứng cáp và tâm hồn thảnh thơi hơn nhiều lắm.

Núi rừng đại ngàn vẫn ở đó, và rồi lại ôm lấy, yêu thương và chở che cho những người bạn tiếp theo trong hành trình kết nối nội tâm của họ. Bất cứ khi nào mình chọn bình yên, hãy đón chào mình trở lại nhé. Hay là, gặp lại nhau khi mùa hoa đỗ quyên nở nhỉ? 

Mình chợt nhận ra là chưa có tấm ảnh chung nào cùng cô bạn thân – người bạn đồng hành không chỉ trong hành trình này, mà còn là trong suốt chặng đường 10 năm qua, hơn cả tình bạn, với mình là tri âm. Nhưng có lẽ là không sao nhỉ, mình và bạn đã từng đặt chân đến nơi đó, nếm trọn từng khoảnh khắc bằng tất cả chân thành và trân quý, rồi sẽ trở thành hồi ức đẹp đẽ theo chúng mình suốt cuộc đời.

Và hỡi những người bạn vẫn đang ở ngoài “khơi xa” ơi, nếu như bạn có lầm lỡ chọn nhầm đỉnh Vờ Ni ở độ cao 1,500 để “đu” giống như mình, đừng chần chừ liên hệ với nhà Trúp ngay nhé, bạn sẽ được trải nghiệm những điều quý giá, tuyệt vời và thú vị hơn rất nhiều trên hành trình chinh phục đỉnh Tà Chì Nhù 2,979m.

Tới đây, cảm ơn bạn đã lắng nghe và đồng hành với những hồi ức cùng Minh “Mây” nhé. Vote cho mình nữa nhé. Yêu thương!!!

P/s: Mình vẫn luôn mơ ước được cầu hôn trên đỉnh núi, vì thế, Trúp có thể đừng trao huy chương nữa, phát người yêu trên đỉnh có được khum? Hành trình cùng nhau sắp tới thực hiện luôn Trúp nhé <3

Hà Nội, 11:11 PM 11.11.22


 
Cover


Chiếc thang gỗ trơn trượt, nơi mình không vượt qua bằng chân


Lạc lối giữa rừng phong


Khoảnh khắc diệu kỳ ở lán nghỉ


Bình yên


Ngọn măng non porter lấy cho mình, để nếm thử hương vị núi rừng